Tâm sự nhẹ một tý, nhiều bạn thắc mắc cũng như nhầm lẫn quá nên tớ để 1 dòng ở đầu truyện để thông tin đến các bạn: truyện này do mình – Tịch An, VIẾT ra, không có chuyện edit/dịch gì cả. Cảm ơn các bạn đã đến đây và yêu quý đứa con này của mình, cũng mong các bạn đừng nhầm lẫn nữa nhé!
————
Nắng sớm xuyên qua màn cửa, thiếu nữ trên giường khẽ trở mình, vươn tay lấy gối đầu che lại đôi mắt. Phòng riêng có mình cô nên nằm ngủ khá tuỳ ý, một bên dây áo ngủ trễ xuống cũng không quan tâm, nhũ hoa kiều nộn cứ thế bại lộ một nửa dưới nắng mai, lờ mờ thấy được quầng nhũ màu phấn hồng.
Thiếu nữ mặt mũi trắng trẻo, đường nét tinh xảo, môi anh đào đầy đặn, không son mà chín đỏ căng mọng, không biết đang mơ thấy gì mà mấp máy đóng mở, ướt át mê người.
Mái tóc đen dài xoã tung, vài sợi nghịch ngợm quấn quít trên cổ trắng ngần, tôn lên xương quai xanh và hõm vai vô cùng quyến rũ. Đầm ngủ màu đen gợi cảm đối lập với làn da trắng nõn như gốm sứ thượng hạng, tà váy vô tình bị kéo lên đến eo, để lộ quần lót ren nhỏ xíu che không hết tiểu huyệt. Đôi chân dài nuột nà cân đối hơi cong lên, bàn chân nho nhỏ chỉ một nắm tay đã bao trọn.
Đang xem: Bảo bối đừng quá mê người
Thật mâu thuẫn làm sao… Cả cơ thể thiếu nữ toát lên hơi thở vừa thanh thuần nhưng lại đầy gợi cảm.
Xem thêm: Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính, Xuyên Thành Thế Gả Thật Thiên Kim
Lúc Chu Thanh bước vào phòng, đập ngay vào mắt hắn chính là cảnh tượng như vậy…
Xem thêm: Chuyên Trang An Toàn Giao Thông Tỉnh Bắc Giang: Trang Chủ, Trang An Toàn Giao Thông
Lâm Tuyết nhìn như một tiểu thiên sứ không nhiễm bụi trần, nhu thuận nằm đó mời gọi hắn. Nếu không làm gì thì thật có lỗi với tiểu Chu Thanh đang ngóc đầu bên dưới, không nghĩ ngợi nhiều, hắn tiến ngay đến bên giường, dụi đầu vào giữa hai chân Lâm Tuyết hít một hơi, cái lưỡi ướt át quen thuộc mà mơn trớn nhẹ nhàng phần da thịt đùi trong gần sát tiểu huyệt, bàn tay vươn lên bao trọn một bên nhũ hoa vừa nãy bại lộ ra ngoài, mềm mại đàn hồi.
Bên dưới, mũi hít lấy hương thơm đặc trưng từ tiểu huyệt, lưỡi liếm dần dần sát đến nhuỵ hoa, nhấm nháp nhuỵ hoa cách lớp vải ren mỏng tang, do ướt đẫm mà trong suốt thấy rõ nụ hoa phấn hồng.
Thiếu nữ trong vô thức khẽ “ưm” một tiếng, chân cong lên, làm đầu Chu Thanh càng áp sát vào tiểu huyệt hơn nữa. Hắn khẽ cười, theo ý muốn của cô mà tuột nhanh chiếc quần ren vướng víu ướt đẫm, môi lưỡi không kịp ngừng mà mút lấy mật dịch. Trong phòng chỉ có âm thanh “chậc chậc” dâ.m mĩ hoà lẫn nhịp hô hấp đang dần gấp hơn của thiếu nữ.
Lâm Tuyết dụi dụi đôi mắt mơ màng long lanh nước, làm như giật mình mà âm hộ hút chặt lấy chiếc lưỡi người đàn ông, chân thì vẫn không quên siết chặt thêm một chút:
– “Aa, thúc thúc…ưmm…đừng như vậy…”
– “Chậc…chậc….tiểu Tuyết sao lại ngọt như vậy…hừm…đang ngủ mà vẫn ra nước…biết thúc thúc khát nước đúng không? Thật hiếu thuận mà…ừm…”
– “Ưmmm…đừng mà…thúc thúc…”. Nghèn nghẹn giọng mũi do vừa mới tỉnh dậy rên rĩ, như tiếng mèo con nho nhỏ nũng nịu.