Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa kính sát đất chiếu vào trong phòng. Trên giường lớn trải ga trắng, cô gái đang cuộn mình ngủ không chút phát giác.
Bên cạnh là một người đàn ông, nửa thân dưới quấn khăn bông, nửa thân trên để trần. Làn da rám nắng, bờ vai rộng, vòm ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng. Mỗi đường nét đều đẹp như tạc tượng vậy.
Anh thư thái dựa đầu vào thành giường, trên tay là ly rượu màu hổ phách. Đảo mắt ngắm nhìn cô gái vẫn đang say ngủ, một tay cầm lấy lọn tóc xoăn dài mà đùa nghịch. Rồi lại tiến tới khuôn mặt xinh đẹp, đầu ngón tay lướt từ vầng trán cao, xuống đến mũi cao nhỏ, đôi môi đỏ căng mọng và chiếc cằm thon gọn như muốn vẽ lại từng đường nét.
Đang xem: Em nghĩ em chạy thoát được sao
Cô gái đang ngủ bị làm phiền liền không vui, nghiêng mặt tránh đi, mơ mơ màng màng tỉnh giấc. Chỉ là khi cô vừa mở mắt, còn chưa nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì xuất hiện trong tầm mắt cô không phải là trần nhà màu trắng cùng với căn phòng quen thuộc của mình mà là căn phòng xa hoa hoàn toàn lạ lẫm. Tiếp đến là khuôn mặt anh tuấn có phần băng giá lại có phần tà mị cứ vậy xuất hiện ngay bên cạnh, gần trong gang tấc khiến cô không khỏi thất kinh tỉnh ngủ hoàn toàn.
Theo bản năng lập tức bật dạy, kéo chặt chăn che kín cơ thể, nhích ra thật xa khỏi người đàn ông kia.
“Anh… sao anh lại ở đây?” Cô gái hốt hoảng lên tiếng. Cô phát hiện cổ họng thế nhưng lại khô khốc, có chút đau rát.
Chưa cần anh lên tiếng, cô đã nhận thức được trên người mình không có lấy một mảnh vải che thân, lập tức siết thật chặt chăn bông màu trắng, che chắn thật kĩ người mình.
“Anh… đã làm gì tôi?” Cô một lần nữa sợ hãi lên tiếng hỏi. Giờ đây cô không biết phải làm gì hết, chỉ có thể như một chú mèo con cuộn tròn người lại, ngập trong nỗi sợ hãi. Dường như chỉ khi làm vậy cô mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Anh vẫn như cũ, tựa lưng vào thành giường, một tay gác lên, tuỳ hứng vuốt nhẹ mái tóc hơi ẩm ướt. Khoé môi khẽ câu lên nụ cười nửa miệng đầy tà mị, không nhanh không chậm từ từ đáp: “Em tự nhìn hẳn cũng biết rồi còn cần tôi phải nói sao? Hay…”
Anh ngừng một chút, nhìn cô đầy hàm ý rồi tiếp tục: “Tối qua em yêu kiều ở dưới thân tôi như thế nào?”
“Anh vô liêm sỉ!” Cô đã nhận thức được đêm qua chuyện gì đã xảy ra. Điều cô muốn hỏi tối qua tại sao lại xảy ra chuyện như này được. Mà người đàn ông này còn cố tình bày ra bộ dạng rất hưởng thụ, ánh mắt còn đầy hứng thú nhìn cô nữa. Thoáng chốc cô liền cảm nhận được có một điều gì đó không hay sắp xảy ra. Mỗi lần dự cảm này xuất hiện thì quả thật liền có chuyện ập tới.
Cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, cô ép bản thân phải thật bình tĩnh, khó khăn hỏi tiếp: “Sao chúng ta lại cùng ở nơi này?”
“Không lẽ em đã quên rằng chính em là người đã chủ động bám lấy tôi, lôi kéo tôi vào đây sao?” Anh tiến lên trước, mặt đối mặt, đưa tay nâng lên chiếc cằm thon gọn, trong giọng nói còn mang theo ý tứ giễu cợt.
Cô sợ hãi hất tay anh ra, giật lùi người về sau tránh đi. Không thể nào có chuyện như vậy được. Tối qua là cô cùng đám bạn đi tới quán bar chia tay một người bạn học cùng sang nước ngoài, vốn định chơi một bữa cho ra trò, nhưng cô vui quá nhất thời không kìm nén mà uống nhiều hơn vài ly nên có chút choáng váng. Sau đó liền muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo ai ngờ lúc ra ngoài liền va vào người nào đó.